Lỡ một lần, là lãng phí một đời. Vẫn còn yêu thương nhau mà đành tâm buông bỏ thì chắc chắn sau này sẽ chỉ mang hối tiếc không nguôi.
Cùng yêu 1 thành phố, nhưng chẳng còn yêu nhau 
Gửi chúng ta !!!
Dẫu cho vẫn hờn giận nói rằng, chẳng thà chia tay nhau đi, nhưng những lời nói trong lúc tức giận đâu được tính là những lời xuất phát từ đáy lòng. Chỉ xin rằng, khi vẫn còn yêu, thì đừng buông tay nhau.
Người nói với tôi rằng người đã mệt mỏi, chút ngọt ngào của tình yêu chớm đầu tan biến, kéo lại hiện thực phải đối diện quá khốc liệt và thực tế. Những khuyết điểm của đối phương, sự im lặng tạo thành những hạt sạn. Chúng ta đã hơn một lần nói rằng hay là dừng lại.
Bạn bè nói với tôi, tại sao yêu nhau mà cứ phải giằng co mãi như thế, chia tay để cho cả hai dễ thở, rồi có mối quan hệ khác tốt hơn, mày nghĩ thế họ có nghĩ thế đâu…. Như thế có phải tốt không?
Thế nhưng chẳng ai hiểu, vẫn còn yêu nhau thì sao có thể dễ dàng chia tay như thế?
Mọi cuộc gây gổ rồi cãi vã, cáu gắt, những mâu thuẫn cỏn con vặt vãnh trong cuộc sống hẳn nhiên chỉ là chút gia vị, rồi chúng ta còn sẽ phải đối mặt với quá nhiều sóng gió to hơn. Ấy vậy mà chỉ bằng những hao tổn nhỏ, lòng tự trọng của bản thân bất chợt vươn mình, thế là chia tay nhau vậy sao?

Đi tiếp mới khó chứ buông xuôi thì dễ?
Nếu cứ đi qua hết cuộc tình này cho tới cuộc tình khác mà vẫn loay hoay thấy có vẻ như mình chưa tìm được đúng người, thì đâu mới là bến bờ để chúng ta dừng chân? Chúng ta đã tự ngồi lại và thức tỉnh chính mình, rằng đôi khi đúng người không phải là đi tìm một mảnh ghép hoàn hảo, mà là đi tìm một mảnh ghép vừa vặn. Thông thường, sự vừa vặn lại không tự nhiên sinh ra đã có, mà lại phải đi mài giũa, phải gọt bớt thứ này, bỏ bớt thứ kia. Cảm xúc nó là nhất thời, tình cảm xuất phát từ cái tâm, sự chân thành liệu có làm em thay đổi?
Tình yêu có được đâu phải dễ, trong trăm ngàn người đi lướt qua nhau mới có thể tìm được ai đó trao gửi yêu thương chân thật. Đừng vì cái tôi quá lớn mà vung tay hất đổ, cũng đừng vì tự ái cá nhân mà buông tay để yêu thương trôi tuột đi quá xa.
Nếu như chỉ là phút nông nổi nhất thời, thì hãy bình tâm suy nghĩ lại.
Lỡ một lần, là lãng phí một đời. Những gì đã vứt bỏ, có tìm cách co kéo lại cũng chẳng thể vãn hồi. Vẫn còn yêu thương nhau mà đành tâm buông bỏ thì chắc chắn sau này sẽ chỉ mang hối tiếc không nguôi.
hãy một lần đặt vào vị trí người bạn yêu, và cùng nhau ngồi lại, gỡ bỏ tấm rào chắn và nói chuyện. Rồi chúng ta sẽ nhận ra rằng, chỉ cần bình tĩnh lại và cùng nhau tháo gỡ vấn đề, tình yêu vẫn luôn ở đấy.
Phải chăng khi đến với người sau thì chúng ta mới nhận ra sự so sánh!
Bởi vì ngoảnh mặt lại, người đã không còn ở chỗ cũ nữa rồi, bởi vì làm gì có ai nguyện chờ đợi chúng ta suốt đời suốt kiếp.
Hời giận, hiểu lầm, mâu thuẫn, cãi vã, rồi chiến tranh lạnh vốn chỉ là những quá trình nhỏ khi người ta yêu nhau. Có thể dung hòa được tính cách đối phương mới là con đường đi đúng đắn để đến với hạnh phúc, tuyệt đối đừng ương bướng, kiêu ngạo, lạnh lùng nói lời cắt đứt để rồi hối cũng không còn kịp.
Giống như bạn cứu con nhím ra khỏi vùng nguy hiểm vậy, bản năng tự nhiên của nó sẽ làm mình đau nhưng sự bao dung sẽ không làm mình bỏ cuộc.
Phải chăng tự ái cá nhân cao hơn tình yêu đó?
Phải chăng chỉ vì một vài ngày u ám mà có thể quên đi cả đoạn đường đã cùng nhau hạnh phúc?